Sau khi nhìn thấy Ôn Văn, Cung Bảo Đinh nhíu mày.

Mặc dù không thể xác định nhưng trước đó Cung Bảo Đinh vẫn cho rằng Ôn Văn chính là nhân viên thu nhận.

Nhưng người xuất hiện ở trước mắt Cung Bảo Đinh hiện giờ không thể nào là Ôn Văn, điều này làm anh khá nghi hoặc.

"Ngoại trừ tôi và ông, trạm thu nhận còn nhân viên nào nữa không?" Cung Bảo Đinh nghiêm túc hỏi.

Ánh mắt Cung Bảo Đinh hơi đỏ lên, phát ra năng lực.

Năng lực này có thể phân biệt được người khác có nói dối hay không, nhưng cần phải chuẩn bị từ sớm, hơn nữa chỉ có tác dụng với người siêu năng không đề phòng, hoặc là người bình thường.

Cung Bảo Đinh không thử Ôn Văn chẳng qua là vì anh không muốn Ôn Văn cảnh giác rồi bại lộ chuyện mình cũng là nhân viên thu nhận mà thôi.

Nhưng bây giờ, đứng trước mặt anh chính là một nhân viên thu nhận, anh không cần phải che giấu chính mình.

"Không cần làm chuyện vô vị, đối với trạm thu nhận tôi cũng không biết nhiều hơn ông đâu." Ôn Văn nhún vai nói.

Cung Bảo Đinh nhíu mày, anh không thể nào phân biệt được người này có nói dối hay không.

Năng lực của Cung Bảo Đinh thoạt nhìn có vẻ rất thần kỳ, nhưng kỳ thực chỉ là căn cứ vào biểu cảm, tim đập, âm thanh để phán đoán mà thôi.

Mà thân thể Ôn Văn vốn là thể ảo, Cung Bảo Đinh không thể nhìn ra biểu cảm, thậm chí ngay cả âm thanh cũng là giả, nếu Cung Bảo Đinh phân biệt được mới là lạ.

"Ok, đây là lần đầu tiên tôi nhận nhiệm vụ, mong được chỉ dẫn nhiều hơn." Cung Bảo Đinh buông nghi hoặc trong lòng, khiêm tốn nói.

"Không có gì cần chỉ dẫn cả, mục tiêu mạnh hơn hai chúng ta nhiều, cho dù đã bị thương nặng nhưng cũng khó đối phó, hai chúng ta nhất định phải hợp tác thật tốt." Ôn Văn cười quái dị nói.

Cung Bảo Đinh gật đầu, mặc dù có người kỳ quái này hỗ trợ nhưng anh không cho rằng hai bọn họ có thể bắt được Nhan Bích Thanh, nhưng dù sao đây cũng là nhiệm vụ của người khủng bố trong trạm thu nhận giao phó, anh chỉ có thể kiên trì.

"Để tỏ thành ý, tôi giới thiệu năng lực của tôi trước, nhưng ông đã thấy rồi đấy, tôi rất giống hung linh, có năng lực cơ bản của hung linh, song song đó, tôi cũng có năng lực công kích của mình."

"Điều khiển lửa!" Cung Bảo Đinh đơn giản nói.

"Để đảm bảo thành công, chúng ta nên bàn trước xem chốc nữa nên hành động thế nào..."

...

Trong khu vui chơi Phù Dung Hà, Nhan Bích Thanh đang tự điều trị vết thương của mình.

Dã thú bị thương chính là thời điểm nguy hiểm nhất, nếu nguy hiểm vượt quá giới hạn chịu đựng thì chúng chính là con mồi ngon nhất.

Nếu vết thương của Nhan Bích Thanh còn nặng thêm nữa thì hắn không thể tiếp tục ở lại thành phố Phù Dung Hà nữa rồi.

Tuy hắn chiếm giữ thân thể Nhan Bích Thanh nhưng vẫn chưa thể khống chế hoàn toàn, cũng không thể phát huy toàn bộ sức mạnh.

Nếu như muốn hoàn toàn khống chế thân thể này thì nhất định phải cắt đứt tất cả quyến luyến của Nhan Bích Thanh với thế giới này, để hắn từ bỏ chống cự không cần thiết.

Mà trong thành phố này có người mà Nhan Bích Thanh quyến luyến nhất.

Đáng tiếc, trước khi bị chiếm giữ thân thể, Nhan Bích Thanh đã mạnh mẽ xóa đi toàn bộ tin tức và ký ức ủa người đó.

Hắn chỉ biết là người này ở thành phố Phù Dung Hà, vì thế mới dựa vào chút manh mối có được bắt đầu tìm kiếm.

Không quản thế nào, chỉ cần nhìn thấy người đó thì thân thể này nhất định sẽ có phản ứng!

Trong căn nhà ma này vẫn còn không ít độc trùng, có tác dụng phòng hộ nhất định cho hắn.

Đột nhiên Nhan Bích Thanh biến sắc, hắn cảm nhận được ở ngoài cửa có hai người siêu năng!

Bên ngoài tầng hầm, đầu tiên Ôn Văn mở một cái máy vi tính rẻ tiền đã được cải tạo rồi mang tới giấu ở một nơi không bị trận chiến ảnh hưởng.

Sau đó cùng Cung Bảo Đinh đứng ở ngoài cửa, nói với đối phương: "Trước tiên phải bức hắn rời khỏi nơi này, hắn chọn nơi này để trốn chứng tỏ nó phù hợp với khả năng chiến đấu của hắn, muốn ép hắn phải ra ngoài, ông có thể làm được đúng không?"

"Không cần ông nói..."

Cung Bảo Đinh quát khẽ một tiếng, đôi mắt bùng cháy hừng hực, một ngọn lửa thật lớn ngưng tụ lại thành một con rồng lửa kéo dài rồi chui vào trong nhà ma, chỉ một thoảng chốc cả căn hầm dưới lòng đất đã bị ngọn lửa bao trùm, đám trùng độc kia không phát huy được chút công dụng nào đã bị chết cháy.

Nhan Bích Thanh phẫn nộ trừng mắt, trực tiếp tiếp vào không gian ảo, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Đáng tiếc không gian ảo không thể duy trì một khoảng thời gian quá dài, vì thế chờ đến khi hắn ra được bên ngoài thì trên người đã có rất nhiều chỗ bị tổn thương.

Hắn thở hồng hộc nhìn nhóm Ôn Văn: "Tao thực nghi hoặc, làm sao hai bọn mày tìm được tao, tao đã xóa đi mùi và hơi thở, bên này cũng không hề có thiết bị điện tử nào cả."

Hai bọn họ không trả lời vấn đề này, bởi vì bọn họ cũng không biết Đinh Minh Quang làm sao tìm được Nhan Bích Thanh, cho dù Đinh Minh Quang nói với bọn họ thì bọn họ cũng nghe không hiểu, thiên tài và kẻ ngu chính là khác biệt điểm này.

"Aiz, cho dù tao đã sắp không xong rồi nhưng chỉ phái hai người tới thì không phải quá coi thường tao rồi à?"

"Có coi thường hay không, cứ thử thì biết!"

Ôn Văn liên tiếp búng tay hai cái, song song phát ra hai năng lực phun nước và phun dịch ăn mòn.

Nước thì không có lực sát thương, nhưng ẩn bên trong dòng nước chính là dịch ăn mòn có thể tan chảy cả sắt thép, đủ để tạo thành tổn thương đối với Nhan Bích Thanh!

Chỉ đơn thuần sử dụng một năng lực chính là lãng phí khả năng bug của Trạm Thu Nhận Tai Ách, chỉ cần kết hợp hai năng lực vốn không mạnh mẽ lại với nhau thì có thể tạo ra năng lực mới làm người ta kinh ngạc.

Hiện giờ năm năng lực mà Ôn Văn chọn lựa chính là phun ra dịch ăn mòn, khống chế nước, máu độc, công kích tinh thần và giả giọng.

Ôn Văn tin tưởng năm khả năng này hợp lại đủ để uy hiếp Nhan Bích Thanh đang bị thương.

Dòng nước sau khi phun ra thì uốn lượn tạo thành một một con trường long, theo sự điều khiển của Ôn Văn bay về phía Nhan Bích Thanh.

Ôn Văn và Nhan Bích Thanh giao chiến không phải lần đầu tiên, căn cứ theo quan sát của anh, năng lực của Nhan Bích Thanh xét theo khía cạnh cận chiến thì chính là vô địch, ít nhất đối với Ôn Văn có thể nói là vô địch.

Cho nên đối sách với Nhan Bích Thanh là tránh cận chiến, sử dụng đòn tấn công không thể nào dùng quyền cước phòng ngự, ví dụ như dịch ăn mòn!

Nhan Bích Thanh nhướng mày, một tên điều khiển lửa, một tên điều khiển dịch ăn mòn, chính là loại đối thủ mà hắn ghét nhất.

Nhưng chỉ như vậy thì chưa đủ để uy hiếp hắn.

Thực lực của hai người này dù sao cũng chưa tới cảnh giới Đồng Hóa, cho dù năng lực khá phiền thì cũng chẳng thể làm được gì.

Trên người Nhan Bích Thanh lóe ra ánh sáng xanh, trực tiếp né tránh thủy long lẫn dịch ăn mòn, lao tới trước người Nhan Bích Thanh tung một quyền.

Ôn Văn trừng mắt, thân thể nháy mắt biến hóa, nắm tay Nhan Bích Thanh đấm xuyên qua.

Thân thể hung linh muốn hóa thành thể ảo chỉ cần một khoảng thời gian rất ngắn, hơn nữa chỉ có thể tránh né công kích vật lý, căn bản không thể so sánh với thủ đoạn trốn trong không gian ảo của Nhan Bích Thanh.

Nhưng đối phó với Nhan Bích Thanh chỉ có thể sử dụng công kích vật lý thì lại rất dễ dùng!

Bởi vì cho dù hắn điều chỉnh thuộc tính cơ thể cỡ nào cũng không thể điều chỉnh ra năng lực vốn không tồn tại, chỉ là năng lực cơ thể bình thường thì không có cách nào tổn thương được quỷ hồn!

Nhan Bích Thanh nhanh chóng nhận ra điểm này, ánh sáng xanh trên tay óe sáng rồi vung mạnh một quyền về phía Ôn Văn, trực tiếp vung ra quyền phong.

Thân thể quỷ hồn vốn rất nhẹ, bị một quyền này xẹt qua liền trực tiếp bay ra xa mười mấy mét.

Đúng lúc này ở phía sau Nhan Bích Thanh có một con trường long lửa gầm thét bay tới!

0.11611 sec| 2410.867 kb